nhớ 3.
Tác giả:
Đoàn Quỳnh Anh
Mình không là biển bạn không là bờ.
Thế mà sóng đâu cứ xô về nỗi nhớ.
Thế mà sóng đâu giữa trời cách trở.
Cứ xô về nỗi nhớ của lòng nhau.
(Đ Q A)
|
nhớ 1.
Tác giả:
Đoàn Quỳnh Anh
Ta nhớ mênh mang tựa biển trời.
Ta thương say đắm với men say.
Lòng ta là gió trong vùng xoáy.
Bạn ơi uống cạn khéo ngất ngây.
(ĐQA)
|
ngôi sao tôi yêu.
Tác giả:
Đoàn Quỳnh Anh
Em thân yêu em có biết rằng. Chiều nay em tựa ánh sao băng. Vì sao chợt đến trong chiều vắng. Em hát và tôi dậy niềm tin. *. Tôi nghe em hát yêu tha thiết. Yêu đến nồng nàn bạn tôi ơi. Ôi những vì sao tôi yêu...
|
dòng sông quê
Tác giả:
Đoàn Quỳnh Anh
Dòng sông nhỏ quê em. Chưa một lần có sóng. Dù bao lần nước động. Cơn lũ trong mùa mưa. Tháng năm cứ đi qua. Mà dòng sông không lớn. Bao mùa xuân bay đến. Trên con nước dịu dàng. Dòng sông cứ trẻ trung. Như ngày em mới...
|
bài thơ tình cho anh
Tác giả:
Đoàn Quỳnh Anh
Nếu một ngày em rời xa anh rồi. Thì kỷ niệm chỉ còn trong dĩ vãng. Tình yêu mình như một vầng trăng sáng. Ta bên đời cho mãi mãi đơn côi..... Đừng nhớ em đừng thương mãi anh ơi..!! Bởi tình yêu là một tia nắng sớm. Em...
|
từ một vùng kỷ niệm
Tác giả:
Đoàn Quỳnh Anh
Tôi dũng cảm đi vào vùng kỷ niệm. Đáng lẽ tôi không được đến bao giờ. Tôi xây lại những gì từ dĩ vãng. Đẹp hơn nhiều trong những vần thơ. ***. Tôi biết đến là lòng xô bão gió. Đến một mình lặng lẽ một mình thôi. Tôi...
|
hoa xoan
Tác giả:
Đoàn Quỳnh Anh
Cứ ngỡ anh về trước ngõ ta
một phút xa thôi lại ngóng ra
hoa xoan nhè nhẹ rơi tím lối
Anh vẫn chưa về, anh vẫn xạ
(ĐQA)
|
sắc hoa tàn
Tác giả:
Đoàn Quỳnh Anh
Nhuộm môi tím cánh bằng lăng vụn vỡ. Viết câu thơ ngơ ngẩn trên cánh hoa. Lòng se sắt sợ mùa hè xa mất. Tím nụ cười lẫn cánh hoa rơi. Cánh bằng lăng vương buồn trong nỗi nhớ. Luyến lưu nhiều nhưng sắc tím đã phai. Cánh...
|
ước gì.
Tác giả:
Đoàn Quỳnh Anh
Dang tay hứng hạt mưa rơi. Hạt thương hạt nhớ cho vơi nỗi sầu. Hạt thương nặng tựa sương thu. Hạt nhớ đong đầy như nắng cuối đông. *. Ước gì chạch đẻ ngọn đa. Để cha làm phước cho ta lấy nàng. Ước gì mắt muỗi đầy...
|
từ hôm ấy
Tác giả:
Đoàn Quỳnh Anh
Từ hôm ấy ta ngừng hỏi thăm nhau. Ngừng yêu thương và bắt đầu xa lạ. Mải miết đi trên đường đời trăm ngả. Chẳng còn một ai nhắc hai chữ “đã từng”. Từ hôm ấy ta bỗng hóa người dưng. Đôi chân bước đi không một lần dừng...
|