Tôi đã yêu em. Một tình yêu là Không giống của người trần! Rõ là quái quỉ! Tôi đã yêu em trong vô vọng và rất mạnh mẽ Tất cả đã bay đi theo quỉ sứ hết rồi.
Tôi để lại cho trần gian muôn thuở Lá vàng thu, những khoảnh khắc không ngờ! Em thừa kế giùm tôi ngàn hoa thắm Tiếng chim kêu đồi mộng thuở ban sơ .
Tôi đã nghe thế nào để gõ nhịp Theo giai điệu vũ trụ nhanh khiêu vũ Tụ tập lại gần nhưng chẳng được lâu Bởi phiền phức nơi trung tâm ánh sáng!
Tôi đâu có cần những lời dễ thương Từ những người không yêu, người xa lạ? Còn tôi cần gì con tim đã mòn Vì những bước đi trên mặt đất trần?
Tôi đã viết nhiều bài hát về tôi Trên mặt đất huyền diệu, cõi hư vô Tôi biết làm sao dấu được nỗi buồn Tôi đang dần già, lòng tôi run quá.
Tôi đem kể cuộc đời - Tôi đã sống Cuộc đời trôi nhưng dấu vết không còn Có thể lắm trong buổi chiều thanh vắng Sẽ ru tôi yên giấc ngủ muôn đời...
Tôi đang đứng nơi mép rìa Trái Đất Ở cái nơi tôi không biết bắt đầu Nơi không thể nào biết điểm kết thúc Thời gian quay lại - Tồn tại được không...?
Tôi đã tìm ra chân lý trong đời Đó là một cái chết tôi mang theo Là mục đích khao khát để đạt đến Bởi thế, cỏ hoa - Tôi yêu...cuộc đời.
Tôi đến đây để ca bài hát điên rồ Gọi là Mr.Smile nhưng tôi người buồn nhất Vì trong cái bé lại là cái lớn nhất Cùng hòa theo giọng ca của người nghệ sĩ.
Tôi đến đây để chối bỏ mọi cái tên Như một hành tinh lạ chưa từng biết đến Tôi biết rằng mình đang ôm giấc mộng - Bởi Chiếc lá rơi lên, biết Vũ Trụ vẫn còn…?