ngọc trai trong vịnh cô tô
Anh tên là ánh trời
Em tên là nước bể
Con ta là con trai
Mang ngọc châu diễm lệ
Nước biển mãi đậm đà
Ánh trời luôn mới mẻ
Khi âu yếm anh cười
Em nghĩ suy lặng lẽ
Những chiều êm mây quang
Vịnh bắc Cô Tô ấy
Biển xanh đẹp lạ lùng
Trong suốt nhìn tận đáy
Những con trai đáy nước
Đang hé mở lòng trai:
Nước bể em nuôi dưỡng
Ánh trời anh đọng soi
Năm tháng không kể dài
Hạt châu dần kết hợp
Lớn tròn thành ngọc trai
Nhỏ tinh là ngọc điệp
Ai có hay châu ngọc
Vốn từ một vết thương:
Đau xót hòa vui sướng
Là chất của tình thương
Khi ngọc trai sáng reo
Trên cổ ngà, tay đẹp
Khi ai mài ngọc điệp
Cứu khỏi bệnh nguy nghèo
Ấy do duyên trời bể
Anh với em hẹn hò
Kết hoài bao thế kỷ
Trong vịnh bắc Cô Tô...
Xuân Diệu
23/9/1963