chớm thu
Em ở nơi nào hỡi dấu yêu
Đông hàn, xuân vắng, hạ đìu hiu
Ba mùa dai dẳng vô duyên lạ
Anh vẫn mong chờ ngọn gió heo
Theo anh về đánh thức nàng Thu
Đang ngái ngủ trong buổi chớm mùa
Hấng hạt sương khuya vừa dụi mắt
Trong đêm nguyệt bạch tỏa bên hồ
Em sẽ nghe hàng lá trở mình
Mơ hồ như tiếng chạm sương trinh
Không gian lắng đọng màu hương khói
Có tiếng thơ anh chép tự tình
Chúng mình sẽ dựa sát vào nhau
Cùng ngước nhìn xem lá đổi màu
Hồi hộp thấy Hằng đang chải tóc,
Và đang thay áo giữa màn thâu
Em hỏi mùa nào đẹp nhất ư
Tình em, anh sẽ dệt bằng thơ
Rồi mang ra tẩm làn hương Cúc
Đem ướp cho nồng mái tóc Thu
Lạnh thì âu yếm sưởi môi nhau
Đôi má hây, hay lá ửng màu
Lỗi tại anh tham làm mắc cở
Hay vì Thu đến tự trời cao
Bằng đôi chân đất, áo sương mù
Như chuyện trong rừng cổ tích xưa
Có lá vàng đang rơi rất nhẹ,
Và môi nào đánh thức người yêu
Phạm Như Hùng