cơn bão bây giờ và thuở chiến chinh xưa
-tặng Quan Dương
Đời tôi đã qua nhiều cơn bão
chẳng có gì lạ lẫm đâu em
con đường nào mà chẳng có gió lên
ngỏ ngách nào tránh được cơn mưa xuống
Tôi đã từng hỏi em "thử tưởng tượng"
em đã từng hỏi tôi "ví dụ thôi"
thứ nào thì cũng sẽ tả tơi
như tôi đứng giữa đầu con mắt bão
Tôi vẫn còn nặng đời cơm áo
ba mươi năm sau cuộc chiến chinh tàn
vẫn mĩm cười trong cõi nghiệt oan
vẫn xót xa như "ruột đau chín khúc"
Chẳng xá gì một cõi người vinh nhục
hận thù xưa chưa trả được bây giờ
tôi vẫn "ngồi trước biển" mà mơ
về bên kia một đại dương xa lắm
Em có thương cuộc đời tôi bụi bặm?
gửi nửa đời trên mảnh đất quê hương
thì cho dù cơn bão có nhiễu nhương
cũng chẳng đủ bằng tình em ban phát
Em có vá được mảnh hồn tôi tan nát
hay chỉ là cơn bão thoáng qua thôi
rồi quay đi bỏ lại chỗ tôi ngồi
một khỏang trống vô cùng không lấp được
Tôi vẫn còn bao nhiêu điều ước
"làm con vi trùng" vào tận đáy tim em
tôi vẫn còn những giấc mơ đêm
đợi những chiêm bao về tôi bắt sống
Em có giỏi cứ về theo cơn mộng
tôi sẽ rình chụp cả hai tay
cho trái tim tôi giông bão giăng đầy
chuyện nhỏ thôi có gì mà sợ
Tôi và em nếu không duyên nợ
thì có gặp ngoài đường cũng chẳng nhận nhau đâu
đã quen dần với những nỗi đau
em có dám cùng tôi liều mạng?
Cơn bão nào cũng là đại nạn
nhưng bão tình ít nhất cũng vui hơn
chiến chinh xưa đầy rẫy nỗi buồn
cơn bão em tôi xin rộng vòng tay đón
Tôi đã có một thời nằm trên gai nhọn
đã một thời chìm dưới mắt em sâu
đã một thời chín khúc ruột đau
"thử tưởng tượng" em về như cơn bão !
Vọng Âm
10/18/05