đàn gà trong cơn bão
Cơn giông đến kéo ùa theo mưa lớn
Hạt mưa buồn tất tả rơi về đâu
Nặng hạt mưa thấm bao nỗi ưu sầu
Đàn con dại về đâu khi mưa lớn?
Chúng chạy vội cố tìm nơi ẩn náo
Kêu thất thanh gọi Mẹ hỡi nào hay
Mẹ chúng đâu sao chẳng chịu quay về
Để chúng kêu não nề khan cả cổ
Không có Mẹ chúng tìm đâu ra chỗ
Ai chở che? Ai làm tổ cho con?
Cảnh chắt chiu chung một ổ nào còn
Để chúng sống mỏi mòn trong mưa bão
Bởi Mẹ chúng chạy theo đời ảo tưởng
Bỏ con thơ sống vất vưởng tựa nương
Mẹ an vui thụ hưởng chuyện đời thường
Để chúng sống với tình thương vay mượn
Con tròn mắt trông đời thêm ngơ ngác
Con cúi đầu thất thểu lạc tiếng kêu
Chắc chúng luôn nhớ Mẹ chúng thật nhiều
Nhớ nhất những chiều về trong đêm tối
Còn đâu nữa tiếng Mẹ kêu réo gọi
Dắt dìu nhau chung miếng đói miếng no
Ấp ủ con Mẹ chung sống cùng lo
Dù khát đói cũng có con có Mẹ
Dẫu có khổ cảnh đời bày muôn vẻ
Dẫu đau thương mọi lẽ phải phân tường
Dẫu đời thường lắm kẻ sống vô lương
Mẹ vẫn là nguồn yêu thương bất tận
Đừng oán tưởng để lòng thêm sân hận
Trút giận hờn ra trả mối tình riêng
Xin lắng nghe và nhận lấy lời khuyên
Hãy trở lại làm Mẹ hiền! Con đợi!