tương tư
Tác giả:
Trình Bắp
Thầm thương trộm nhớ bóng hình ai,
Mà đêm thao thức cứ thở dài.
Tại do mình nhát còn e ngại,
Hay chăng người ấy đã có ai.
|
đơn phương.
Tác giả:
Trình Bắp
Trộm nhìn em đứng ở phía xa,
Đơn phương thầm thích từ ngày qua.
Bước đến bên em như người lạ,
Càng thêm bước tới càng xót xa.
|
không tên 3
Tác giả:
Trình Bắp
Người hôm qua ấy, hoá người dưng,
Tỉnh mộng cơn mê, ở lưng chừng.
Nhìn lên nhìn xuống,mình ta đứng,
Nhìn xuống nhìn lên, mắt rưng rưng.
|
không tên 5
Tác giả:
Trình Bắp
Tháng hạ qua, thu nhuộm màu lá đỏ,
mây hẹn hò trong nắng có yêu thương,
gió vấn vương thơm nồng nàn hoa sữa,
Thu sang rồi, thêm mùa nữa đơn côi....
|
nó!
Tác giả:
Trình Bắp
Nó kệ trời nắng, mặc trời mưa. Mặc đời coi nó, là kẻ thừa. Mặc cho đói no, vài ba bữa. Nhưng nào nó để, đời đẩy đưa. Hỏi ai có được, bằng nó chưa. Làm điều mình thích, mặc nắng mưa. Gian truân đời trai là ngưỡng...
|
không tên 8
Tác giả:
Trình Bắp
Tích tắc, tích tắc, đồng hồ quay. Mặc nắng mặc mưa, mặc đêm ngày. Thời gian cứ qua, như đuổi chạy. Mà mình vẫn tựa, quai trên tay. Buồn vui một cõi, mặc ai hay. Thẫn thờ ngồi ngắm, giọt mưa bay. Bình yên là thế, đâu...
|
ngắm trăng, nhớ hoa.
Tác giả:
Trình Bắp
Thấy trăng rơi xuống, tận ao sâu . Mò hoài mà vẫn, chẳng thấy đâu. Suy tư mang gầu, ra tát cạn. Ngỡ ngàng nước động, ánh trăng tan. Lại thấy hoa đẹp, ở trong gương. Lục tìm cố chấp, để tìm hương. Vô tình gương vỡ,...
|
không tên 6
Tác giả:
Trình Bắp
Phố đêm mập mờ màn sương trắng, mây trời che phủ, bóng hình trăng. Gió lặng hồn như mặt hồ lắng, đêm nằm da riết nhớ ai chăng? Thẫn thờ trong đêm, tìm tia nắng, đưa tay cố chạm, nỗi buồn giăng, mơ màng trông theo...
|
phố buồn
Tác giả:
Trình Bắp
Phố buồn vì phố, vắng bóng ai? Lối quen quãng ngắn, thấy sao dài. Đường đông, tấp nập, người qua lại. Mà lòng ngây dại, có riêng ta. Phố buồn, thương nhớ người hôm qua. Ngày ngóng đêm trông, mắt lệ nhoà. Bởi hồn theo...
|
lỡ!
Tác giả:
Trình Bắp
Thôi đành, phó mặc duyên mình thôi. Dẫu nhớ dẫu thương, cũng hết rồi. Thương người, tôi nhìn trong khoảng tối. Ngắm người mỗi lúc, một xa xôi. Thôi đành, tôi trách phận tôi thôi. Lỡ yêu, chẳng nói để lỡ rồi. Một mai,...
|