bản thông điệp tình người
      
      
      
      
        Vợ chồng người Việt Nam 
Vào tham quan nghĩa trang Arlington 
Nơi cải táng những liệt sĩ Mỹ Miền Nam thua trận 
Trong thời chiến tranh Nam Bắc 
Cách nay hơn  một trăm bốn mươi năm. 
  
Mấy trăm bia mộ sơn màu xanh 
Xếp quanh tượng đài vòng cung 
Nhìn xa như tòa nhà Quốc Hội 
  
Trên đỉnh 
Nổi bậc hình một thiếu phụ quàng khăn sô 
Tượng trưng cho các bà mẹ Mỹ Miền nam 
Có con hy sinh trong  phe lâm chiến chấp nhận thua cuộc. 
Đầu hàng. 
Dưới vách bệ tượng đài 
Khắc nổi mấy vần thơ chữ Mỹ. Đại ý 
  
“Ở đây chẳng có vinh quang hay tưởng lệ 
Ở đây chẳng có binh đòan hay cấp bậc 
Ở đây chẳng có tham vọng hay mưu cầu 
Ở đây chỉ đơn thuần là nhiệm vụ 
Những người nằm đây hiễu rõ 
Họ phải trải qua gian khổ hy sinh 
Liều mình và sau cùng là đã chết . . .”(*) 
  
Xem chưa hết bài thơ 
Người đàn bà Việt Nam bật khóc! 
Người chồng rút khăn giấy chặm nước mắt  vợ 
Nhỏ giọng thì thầm an ủi 
  
“Bình tĩnh chứ em . . .” 
  
Người vợ bất hạnh nói một mình như rên rỉ 
“Phải chi họ có chút tình người 
Nghĩa trang Biên Hòa đâu bị đào bới đập phá 
Mồ mả con trai mình đâu đến nỗi rời rã nát tan !” 
Người chồng cắn môi, lắc đầu 
Dằn một cơn đau vừa nhói lên trước ngục, bảo vợ 
  
“Phải chi họ có tình người ư ? 
Ảo tưởng làm gĩ để tự chuốc lấy thất vọng hở em! 
  
Bất giác ông đưa tay vịn lấy tượng đài 
Mắt nhìn ra rừng mộ ngòai  xa, rồi cất giọng như một diễn giả 
Lời ông  chẳng những làm người vợ nín khóc 
Mà cả khách viếng nghĩa trang cũng im lặng đứng nhìn. 
  
“ Em xem kìa ! 
Đây mới là bản thông điệp  hòa hợp lịch sử của nước Mỹ 
Họ viết thật kỷ, lâu dài , công phu và bằng mực tình người… 
Viết từ  tiếng kèn đón tiếp viên tướng tư lệnh Miền Nam 
Phi ngựa đến doanh trại quân thắng trận Miền Bắc ký văn bản đầu hàng. 
Bằng thâm tình của hai viên tư lệnh Bắc Nam ôm  nhau 
Bằng  binh sĩ thua trận không một ngày cải tạo 
Bằng hằng ngàn nghĩa trang phía đầu hàng khắp nơi luôn được chỉnh trang . . . 
Bằng tòan dân Mỹ đều hiểu  rằng“Một người Mỹ bị nhục 
Dù Mỹ miền  Bắc hay Mỹ miền Nam, thì cũng là người  Mỹ bị sỉ  nhục . . .” 
  
Ông  cao hứng dịch luôn những tâm ý từ tim óc của mình ra  tiếng Mỹ 
Nhiều khách viếng nghĩa trang  vỗ tay tán thưởng  đồng tình . . . 
Người chồng nắm tay vợ, ôm bó hoa hồng đứng lên 
Nghiêng mình cám ơn . . .rồiỉ đi chậm rãi đến  từng ngôi mộ 
Họ đặt lên mỗi vách bia  một  cành hoa . . . 
Nắng đã lên cao. Gió thu  từ đồi núi thổi về. Bầu trời  ấm , mát. 
  
Vợ chồng người Việt Nam đi sát vào nhau 
Ông lại cất tiếng ngâm  một đọan thơ thuộc lòng  mà ông cho là bất hủ 
(Của thi sĩ Thanh Nam dành cho tử sĩ Nghĩa Trang Biên Hòa) 
Tiếng ông ngâm rất khẽ.  Có lẽ chỉ dành riêng cho mình vợ ông 
Một người  mẹ Miền Nam  Việt Nam mất  con nghe . . . 
Mà cũng có thể để cho hồn thiêng con trai ông nghe nữa! 
  
“Ta như người lính vừa thua trận 
Nằm giữa sa trường nát gió mưa 
Khép mắt cố quên đời chiến sĩ 
Làm thân cây cỏ gục ven bờ 
Chợt nghe từ đáy hồn thương tích 
Vẳng  tiếng kèn truy điệu mộng xưa” (**) 
  
                      * 
  
Bây giờ thì đến lượt người chồng 
Âm thầm nuốt dòng u uất . . .vào lòng! 
 . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . 
  
  
  
( ** Thơ trich trong  chuyện “Bài Học Từ Cuộc 
Nội Chiến Hoa Kỳ” của tác giả Giao Chỉ) 
  
October 14,2005 
SÔNG CỬU