trả tình
Từ Anh đốt ánh sao trời
Em về nhặt lại bóng đời ngẩn ngơ
Thềm xưa chết những mong chờ
Vàng hoa lối mộng mịt mờ mưa bay
Vai gầy lạc mất vòng tay
Người đi quên vội tháng ngày yêu thương
Duyên tàn nên nợ thôi vương
Biển đời sóng dậy, đoạn trường em mang
Buồn Thu lá rụng xác vàng
Hỏi hàng cây có bẽ bàng xót xa
Tình thơ chẳng đủ mặn mà
Anh đem cay đắng xóa nhòa đời nhau
Tóc tơ tình đã nhạt màu
Thì thôi nay trả mộng đầu xa xăm
Trả lời thệ ước trăm năm
Trả vòng chỉ đỏ, áo khăn thuở nào
Đường tình cất dấu niềm đau
Thuyền rời xa bến, giòng sâu lặng buồn
Mưa đời thấm lạnh vai suông
Tạ từ… làm kẻ bên đường xa trông
Hoàng Trúc