nợ phong trần
Nợ Phong Trần
Em và tôi một đoạn đời tâm sự
Bỏ ngoài tai rũ sạch bụi thời gian
Em và tôi chân thâm tím gian nan
Giờ vứt bỏ lòng không còn vướng bận
Ngã ba đời dù mang bao lận đận
Kiếp phong trần ta trả nợ nhân gian
Giờ mình ta lặng lẽ bước lên đàng
Chào quá khứ bình yên vào vô tận
Đời là thế tình đời là thế đấy
Có gì vui sao trẻ khóc chào đời
Cuốn cuộc đời bể khổ sóng ngàn khơi
Xin bỏ hết chỉ mong vào tịnh tĩnh
Nỗi khổ đong đầy trong tim phong kín
Ôm ấp hoài thêm nặng trĩu đôi vai
Đến hôm nay xơ xác tấm hình hài
Đem vứt bỏ để thấy lòng thơ thới
Trong thâm sâu nghe tiếng lòng dịu vợi
Dừng bước chân nhìn lại chính tâm mình...
Hương Việt
Cali. 4.11.2005