oan gia
duyên ta là nợ oan gia
chưa trả vẫn gặp như ma muộn phiền
nên tuy chẳng bùa thôi miên
vẫn ốm liệt chiếu để duyên kéo về
chẳng hẹn cùng bước vào mê
hóa thân hòang yến cận kề đứng bên
cũng quạt trầm giấc bình yên
cũng xếp đôi cánh ước bền tóc tơ
cũng từng đêm khúc hoa mơ
nhưng ta dị mộng, nên giờ mong manh
cũng túi thơ góp mong thành
dây trầu mỏng mảnh quấn quanh cau dừa
cau dừa ngọt lắm duyên ưa
trầu têm cách phượng cho vừa miệng nhai
ngờ đâu buông nắng cho phai
để em chết sững chưa ngoài cơn mơ