phố biển vẫn chưa yên
Chân vết Hà rát tim ta rách nhói
Sứa bình xanh vòi chạm cháy thịt da!
Nàng bọt trắng rã rời treo đọt sóng,
xoải thân gầy lên cát gọi niềm riêng.
Phố biển hiền sao vết nhói chưa yên?
Hời .... xa quá, thời ta-em rất biển ....
Khắc hằn cây tim còn đó hồn nhiên,
mà em đã nghìn đêm vòng tay lạ.
Chân buồn bay cát bỏng nóng dư thừa.
Đường phượng đổ đượm máu hè đau rỉ.
Ta cố tìm hai mảnh áo tắm xanh,
nơi đùa sóng xoải mình xoa bọt trắng.
Biết tim em còn căng ngực thở tình?
Biết tim em tím bầm theo thương nhớ?!
Em, ừ, chẳng cho nhau nhiều hơn hứa.
Sợ yêu thừa thầm tích tụ ung thư
Chân nước mặn Hà ăn rách đâu chừa,
bình xanh sứa chạm vòi thiêu da thịt!
Em chắc giờ thôi mặc áo tắm xanh?
Thôi đùa cát xoải mình xoa bọt biển?
Em chắc giờ đã chết hết thơ ngây?
Ta cuối mặt cõi sầu đang dậy sóng!
Em thiếu phụ được mấy con rồi nhỉ?
Chắc vòng eo số tám đã no phì?
Tóc vẫn dài? - Nhuộm hay còn trinh trắng?
Nếp nhăn sầu xụp xuống choáng mi chưa?
Ta về ngang phố biển cố dặn lòng,
đừng chớ gặp kẻo hư hao hình bóng.
Hôm về ngang phố biển mắt chợt mù.
Vài đợt sóng trong ta trào đau nhói!
à ...!
Ta vẫn cố ôm đau về múa rối,
ôm rã rời vờ gọi thú đau thương.
Mười nằm nghiền biển xưa còn đau điếng.
Hôm ta về phố biển vần chưa yên ....... !
Chân vết Hà rát tim ta rách nhói,
Sứa bình xanh vòi chạm cháy thịt da!