nhờ anh, em bất hạnh hơn người
sao bến xưa còn mãi một bóng người *
Nỗi nhớ anh dài hơn hơi thở
Nghẹn mất rồi em chới với cô đơn
Mong gặp anh để trừ dần nỗi nhớ
Đừng bắt em chuyển nhớ thành hờn
Em thiếu anh như người đói khát
Nếu gặp nhau, no cũng chỉ một hồi
Thèm nụ hôn, hôn hoài không chán
Có kỳ không ? em xấu hổ qúa chừng
Ước gì nhỉ nỗi nhớ cũng như ăn
Cho em được có mỗi ngày ba bữa
Đằng này nhớ chẳng bao giờ ngơi nghỉ
Cứ dồn lên như con nước vơi đầy
Anh có biết em mong anh biết mấy
Đang làm gì cũng chỉ nhớ anh thôi
Mong có anh ấp mái đầu trên ngực
Nghe tiếng tim anh riêng chỉ cho em
Anh có biết lòng em như bến đợi
Dù anh đi đâu mong anh hãy cứ trở về
Để được có nhau và hãy nghe em kể
Chuyện muôn đời không dễ nói với ai