chập chùng lãng đãng
Hồn loang bàng bạc làn sương khói
heo hút ngõ đời một bóng tôi
mộng ước tựa cây khô cằn cỗi
lay lất tuổi ngày trôi, vẫn trôi
Hồn lạc hoang sơ nắng chập chùng
rặng núi duỗi dài dãy nhớ nhung
dã cầm lạc bầy kêu thống thiết
rừng già nỡ chắn lối tương phùng
Hồn bạt gió chao nghiêng chới với
vàng úa ráng chiều giọt nắng rơi
nụ tình tựa cánh hoa chùm gởi
lời yêu là lá rách tả tơi
Hồn trĩu nặng như mây xám ngắt
hoá kiếp thành mưa trút xuống đời
sợi tương tư hoá làn nước mắt
đọng bờ mi, sóng sánh chực rơi ...