một cõi chập chùng
Bên con sóng vỗ bờ niềm tuyệt vọng
Là trong ta một cõi nhớ chập chùng
Biển bao la đất trời mông lung quá
Anh về đâu có dạo bước qua đây
Cơn gió nhẹ theo mây vờn tóc rối
Là cơn mưa dội mát đến vô cùng
Vỗ về ta qua từng giờ hấp hối
Biến ngục tù thành hải đảo hoang vu
Mùa thu đến trời vẫn cao vời vợi
Anh, Phổ Hà, dòng sông mãi trôi xa
Xin chớ phôi pha
Hỡi trầm luân em nương tựa
Đưa hồn thơ đến tận cửa u linh
Xin chớ dại khờ
Hỡi nắng tơ vàng vương cành cổ thụ
Ngày tháng còn không đủ để nâng niu
Chiều vội quay đi
Hoàng hôn chợt đến
Thấp thoáng ngọn hải đăng
Ngóng đợi bóng con tàu
Trong tĩnh lặng đìu hiu
Tiếng kinh cầu vọng gọi
Ta giật mình tự hỏi
Cõi chập chùng hay ngõ cụt không tên
Đêm xanh xao buồn lênh đênh bất tận
Đời theo đời lận đận kiếp phù vân
Nỗi khắc khoải xoáy mòn tim nhức nhối
Ta mệt nhoài ôm bóng tối vây quanh ...
Kim Thành
Maui - September 2005