một khoảnh khắc buổi sáng
Buổi sáng nay tâm hồn nghe thơ dại
Cưng rất cưng con sóc nhỏ chuyền cành
Vòm cây nâu dành một vũng lá xanh
Cho nắng bé làm con thuyền vàng bạc
Anh khờ khạo theo tiếng cồng sơn cước
Từ rừng xa về Hà Nội thăm em
Trong cuồng lưu với phố thị chưa quen
Anh khờ khạo như nai rừng đi lạc
Chợt lảnh lót nghe dễ thương tiếng hát
Con hẻm nào trải mát bóng ngày xưa
Búp chim khuyên trên cành yếu đu đưa
Hót đôi nhịp gọi hồn nhiên thuở bé
Anh thấy anh ham chơi đi đổ dế
Mực tím học trò hoen dấu ngón tay
Sợ hãi, ngẩn ngơ vì trốn học, trốn thày
Trong nắng ấm có chút gì lành lạnh
Anh lang thang trên con đường Quan Thánh
Ngửa mắt nhìn hoa sấu rụng như sao
Hà Nội anh giờ là giấc chiêm bao
Cùng thơ ấu đã già đi trăm tuổi
Buổi sáng nay tâm hồn nghe thơ dại
Một thoáng vui chợt tới chợt bay đi
Rồi nỗi buồn như lũ mọt ngu si
Gậm nhấm nốt nửa linh hồn rữa mục