chỗ dựa
      
      
      
      
        ( Có lời Nguyện,
Biến mình thành pho sách 
Bản chính của đời. Em, không bỏ sót chữ nào)
 
Phút thảnh thơi thấy trời rũ áo sương 
Mây rong ruổi rồi đứng im thư giãn 
Chòm mây, chòm cây, đều thanh thản 
Đôi lúc đã ghé về với người mỗi sáng mai
 
Có cốc nước mưa trời, tôi cầm trên tay
Món quà, chứa bốn mùa về. trong vắt
Những sâu lắng không vần, không điệu
Chất chứa nhịp đời, bổi hổi trong nhau
 
Mỗi sáng, mỗi đêm gõ cửa hồn hối hả
Lay động tôi, khi đọc những nguồn cơn 
Cảm nhận dội về : da thịt mình nóng, lạnh 
Đêm của người, sao? ngày tôi cháy tâm tư 
 
Bể khổ từ ngàn xưa : vô lượng, vô biên
Tôi hay người? phải lẩn vào bận rộn 
Hững hờ thơ, nghiệt ngã với chính mình 
Một ít sượng sùng vẫn có nhiều, lấp lánh
 
Tôi hỏi tôi : ngữ âm hay ngữ nghĩa?
Là hỏi câu, hỏi chữ mỗi khi tôi đọc
Hơi thở, trái tim, khi đang cầm viết
- Độc thọai riêng,
Người tri kỷ cùng tôi?
 
 
Như Nguyện