đâu biết
Đâu biết thơ ta làm người đắm say.
Đâu biết người ôm nỗi nhớ đong đầy.
Đâu biết tim ai một trời gió bão.
Chỉ biết dâng đời hạnh phúc trong tay.
Chỉ biết dâng đời hạnh phúc hôm nay.
Tình yêu thương cho vơi bớt đọa đày.
Thắp sáng tin yêu vào đời tăm tối.
Chỉ biết yêu đời nào biết ai say..
Như gió thênh thang lạc vùng biển quên.
Chiều dâng hương êm ngan ngát muộn phiền.
Cuốn hút đêm sâu dội hồn bão nổi.
Ta ngó người ngồi sầu nối oan khiên.
Nghe như quanh đây một trời bỏ ngỏ.
Gọi mùa xưa về theo dấu chân chim.
Yêu thương xôn xao vào lòng suối nhỏ.
Chở hết thuyền về sông nước bình yên.
Ta biết quay lưng lòng người nát tan.
Lời chua cay thêm bao tiếng phũ phàng.
Ném hết thương đau vào hồn nhức nhối.
Ta biết người về tình vỡ tim hoang.
Cho quên tình ta, quên hết tình xa.
Người về sân xưa mây nắng hiền hòa.
Ta dịu êm lòng khi qua chốn cũ.
Nghe tình một lần chợt đến chợt qua.
Lê Đình Viễn Lan.