rồi con sẽ lớn
Rồi con sẽ lớn
Giọt nước mắt nhỏ xuống
Nóng hổi mặt con
Con vẫn ngủ ngoan
Hơi thở căng tròn
Mẹ nhìn ra
Bờ cỏ lẻ đơn
Con đường nhỏ
lõm vệt chân người qua lại
Giờ chắc đã nhạt phai
dấu chân ngày nào
Còn sót lại
Vết hằn trong đời mẹ
Nhức buốt dại
bỏng rát suốt tháng năm dài
Kỷ niệm - vệt sạn chai
Niềm tin hoang rỗng
Ngày mai quạnh mông
trôi dật dờ phía trước …
Nhưng rồi con sẽ lớn
trong tình thương của mẹ
trong vòng tay rộng mở của ông bà
Gió sẽ quất phía “nhà không nóc”
Nhưng lỗi lầm ngày xưa không bật khóc
Mà hóa tiếng cười con
tròn lại một con người.