trổi cơn thơ tình
Thơ bỏ đâu rồi bấy lâu nay.
Để lỡ tường thi mấy hôm rầy.
Vắng lặng con người mang tâm sự.
Như tưởng từ đây cách xa rồi!
Hôm nay trở lại chút vần thơ.
Ghi lại dư âm phút cuối ngày.
Tìm trong dĩ vãng niềm yêu cũ.
Vừa chớm cơn mồng đã tỉnh mơ.
Có phải thơ buồn thơ trổi dậy.
Hay chừng nao nức những niềm vui.
Mà trong ánh mắt người thi sĩ.
Mang nỗi ưu buồn chẳng thể nguôi.
Và lại rồi đây thơ buồn ấy.
Tìm gôm cố xóa những hờn mơ.
Lòng bao vướng bận buông nào hết.
Mãi mỏi thân gầy...gánh tương tư.