Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội 495. HÃY TỎ LÒNG. Gió đã nhẹ khơi ý mộng hồn. Mây kia sao chẳng trải nguồn cơn? Để đêm sóng nước ngàn năm chảy. Cho bóng trăng sương vạn kỷ vờn! Chuỗi sống quạnh hiu sầu gối...
Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội 496. Chạnh Lòng Nối Tiếc. Tôi đã thấy rồi bóng của em. Và đang dào dạt cả con tim. Nhưng đời trót lỡ…hồn lần vỡ. Chẳng xứng nữa đâu, chẳng thể tìm! Những gì kỷ niệm của thời...
Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội 497. Hoá Gió Chớ Làm Sao. Người ta cứ ngỡ ở nơi tôi. Cánh bướm vờn hoa dưới cõi trời. Sáng lượn vườn hồng chiều khóm lá. Cũng rồi khoảnh khắc khuất về nơi…. Để luyến lưu đây, nhớ...
Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội 498. Nhớ Cố Hương. Cảnh đời thay đổi khiến xa thôn. Lưu luyến tình quê mãi cứ chờn. Lặng lẽ nhiều đêm niềm trải giấy. Âm thầm hai buổi dạ lay hồn. Ngàn thương xứ sở gieo sầu quỵ. Vạn...
Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội 499. TÍM HOÀNG HÔN. Thời gian đánh mất ngày xuân mộng. Để tủi đêm nay giá lạnh đông. Đường tối ngập tràn canh vắng lặng. Hồn đen tan nát chuỗi chênh chông. Đời ai hoa nở hương ngào...
Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội 500. CHIM VỚI TỔ. Đừng buồn anh nữa nhé em ơi. Cho ánh lung linh tỏa sáng ngời. Lặng lẽ thu hình trên cõi lộng. Mây màn phủ ám, bóng chơi vơi! Em khổ, em đau, với tủi hờn. Nghĩ...
Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội 501. Ngỡ Ngàng. Mây trôi lờ lững tận trên cao. Gió thổi xạc xào, dạ thấy đau. Não nuột đâu đây buồn tiếng dế. Nỗi lòng hiu quạnh với canh thâu. Dẫu biết xa xôi thời dĩ vãng. Mà sao...
Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội 502. Dưới Bóng Tàn Thu. Chầm chậm đông về đẩy cánh thu. Chiều tan giọt nắng, tím sương mù. Hàng cây rụng lá giờ lơi rụng. Vài nhánh tợ buồn chốc chốc đưa! Rải rác xung quanh xác...
Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội 503. Chạnh Lòng Cuối Thu. Thời gian nghiệt ngã mãi ngân nga. Muôn vật lững lờ luân chuyển qua. Trăng sáng trăng lu trăng khắc lụn. Măng non măng héo lại măng già. Ngoài kia gió bấc...
Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội 504. Đông Mang Nỗi Nhớ. Vạt nắng buông mình ngả xuống phương. Góc xa phản chiếu ánh u buồn. Chiều gom băng giá từ đâu đến. Để lạnh Thu tàn, cụm nhỏ sương! Rỉ rả âm vang nước chảy...