tiếng gọi người đi
Ai đi nhạt nắng vườn Thơ ?
Rừng khuya lặng lẽ giữa hồ trăng thanh
Sương rơi từng hạt long lanh
Hạt khơi tiềm thức, hạt nào ăn năn ?
Chao ôi ! tình đã gía băng
Bâng khuâng chút nắng, xanh xao môi cười
Thu về cho lá bao rơi
Tim côi khao khát những lời dấu yêu ...
BN
Em ngồi ôm chiếc gối mơ
Thả hồn tơ tưởng bài thơ thưở nào