Cho anh xin lại thuở ban đầu ấy. Phút hẹn hò bẽn lẽn quá thơ ngây. Không lời tình hoa mỹ vẫn đắm say. Em e thẹn cười duyên còn chẳng dám. Chưa nắm tay chưa một lần khẽ chạm. Mà đôi hồn như quyện tựa trầu cau. Anh đâu ngờ...
Giữa màn đêm bỗng thấy lòng trống trãi. Ngổn ngang nhiều giữa những đúng và sai. Ôm suy tư lời hứa hẹn ngày mai. Cố ghìm lấy dặn lòng…thôi buông bỏ. Người ta bảo…yêu…sao phải đắn đo? Em ngang nghạnh giữ cho mình sợi...