em và tôi
Một hôm cũng thật là gần
Hai ngày chưa đến, đầy sân hoa vàng
Ba đêm thức đợi ánh trăng
Và bao lâu nữa... tôi tần ngần mong.
Em không đến? Em đến không?
Đào ơi đừng rụng mùa hồng của tôi
Mai ơi khe khẽ mà rơi
Vàng ươm nỗi nhớ người ngồi đếm hoa.
Tôi thầm: đừng trách người ta
Hai người xa lạ có bà con đâu?
Tơ trời mỏng mảnh bắc cầu
Gió thoang thoảng cũng sợ màu lá phai.
Lầm nên đếm một thành hai
Lẫn nên con mắt nhìn ai cũng thành...
Ngày vàng tươm nhú ngày xanh
Bốn mùa tôi khấn điềm lành cho em.