Poem logo
Poem logo

trò chuyện

Tác giả: Phạm Ngọc Liên
1. Đã lâu không khóc như trẻ con
để được nguôi ngoai chỉ bằng chiếc kẹo
mà khóc như người đàn bà
cuống quít vì nỗi buồn dày đặc

Nhưng nước mắt nói được gì?
hễ tích tụ nhiều thì phải tuôn chảy

Tôi khóc,
mặt mũi sưng sỉa biến dạng
rồi thở dài tự dỗ mình
tự lau rửa trang điểm tí chút
dẫu sao vẫn nhớ mình là đàn bà

Sau khóc
nỗi buồn càng dày đặc hơn
để lần sau khóc nữa ....

2. Trong tôi có nhiều tôi
một tôi hay cười, một tôi hay khóc
tôi cười với đám đông, tôi khóc một mình
còn một tôi im lặng,
một tôi là chiếc bóng theo tôi

Tôi gom nhiều tôi thành một tôi
mỗi lần ngồi nghĩ và tự hỏi
Tôi nhiều tôi vậy mà sao một mình?

Saigon tháng Tám, 2001

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm