trò chuyện với đàn ve
Lũ ve sầu thân mến của ta ơi!
Ta đã đợi mười bảy năm đăng đẳng
Mười bảy năm thành phố này quạnh vắng
Không còn nghe tiếng hát một loài ve
Mười bảy năm ta nghểnh cổ lắng nghe
Nhưng im bặt. Các người đi đâu hết?
Nên Hè nay lòng ta vui như Tết
Nghe tiếng ngươi rộn rã ở hiên ngoài
Mười bảy năm, bao mộng ước tàn phai
Trái đất cũng không còn in dấu cũ
Một đế quốc đã bàng hoàng sụp đổ
Một bức tường ô nhục đã ra tro
Mười bảy năm và giữa đất Hoa đô
Đã dựng được thêm một đài tưởng niệm
Người lính già sáu mươi năm gác kiếm
Bỗng giật mình nghe sắt thép khua vang
Mười bảy năm lũ trẻ chít khăn tang
(Cha mẹ mất khi chúng còn trứng nước)
Mười bảy năm sâu dưới lòng cát đất
Đàn ve con lặng lẽ đếm từng năm
Mười bảy năm ta tóc đã hoa râm
Lòng cũng bạc với nhiều vinh lắm nhục
Tuổi thanh niên đã xuôi dòng nước đục
Hồn thanh niên cũng lạnh một trời sương
Mười bảy năm, ngươi, viễn khách hồi hương
Bay hớn hở trên ngàn cây xanh mướt
Hát rộn rã những lời tình tha thướt
Yêu vội vàng cho trọn kiếp phù du
Rồi ngày mai ngươi ngủ giấc ngàn thu
Xác rữa nát trên mặt đường nắng cháy
Mười bảy năm – Biết ta còn gặp lại
Một loài ve mắt đỏ nỗi buồn xanh?
Vũ Đình Trường
cuối tháng 5/2004