không dưng
Tôi ngồi một mình trên đồi thông vắng
lưng tựa vào một gốc cây già
dưới chân đồi
con suối cát trắng chảy
vào cánh đồng xanh
không gian vàng giấy bóng kính
Tiếng gió chảy miên man
quấn quít cổ tôi như
tóc một người con gái
Linh hồn tôi thầm kín khóc một mình
rồi gục đầu thương nhớ
một người xa
một người đi rất
xa