chiều ngựa không dừng
Cành hoang hoải bên rừng cây nắng gió
Lá một lèo bay bổng thẫn thờ tay
-Anh có nhớ một buổi trưa thiên cổ
Thức cùng em ven suối đứng nghiêng mày?
Nghìn câu chuyện cũ còn ươn ướt lệ
Giọng mơ màng như trẻ đứng đầu sông
Nước vẫn chảy đàn chim chuyền quạnh quẽ
Hót hiu hiu thuyền sẽ lướt lên dòng
Anh sẽ đi? Sẽ đi theo tiếng gọi?
Của não nùng giông bão sắc chìm hương?
Anh với giọng nhắn người em ở lại
Giữa tháng ngày trên tầm mắt chiều sương
Đường vĩnh cửu khói xanh mờ tỏa dựng
Cỏ lậm bờ đưa ngón hứng mù sa
Vó ngựa chạy dập dồn hay rối bận
Con mắt buồn từ động tuyết nhìn ra
Bầy rắn cũ lắt lay tìm lỗ phận
Để chui vô và ân hận nhớ đường
Miền sơn cước hay núi đồi nắng đọng
Sẽ một lần mưa đổ suối hoài mong
Sẽ xôn xao như trời đất lộn vòng
Mùa xuân mãi nép mình trong ngấn mắt
Em hỏi anh: -Đường mây úa dài chăng ?
-Em thử ngó những hoàng hôn tím ngắt
Trên mái tóc của em buồn có thật
Phảng phất vườn cổ thụ tiếng trùng kêu
Lời hẹn hứa như nằm gai nếm mật
-Cớ sao mà anh phải cố tâm yêu ?
-Em có biết bởi vì đâu em sống ?
Bởi vì đâu ta gặp gỡ nơi này ?
Chiều gấp gáp giọng nguồn sư tử rống
Núi rùng mình dăm áng cỏ mờ lay
Em chớ hỏi vì anh không nói được
Cả một đời anh có biết gì đâu
Sương xập xệ xõa xanh đầu tóc mượt
Ngựa không dừng ta muốn ngước nhìn nhau
Bài này đã được xem 1349 lần
|
Người đăng:
|
tamanhtran
|
|
|