bờ bến
Như là sông xuôi theo giòng đi mãi
Có bao giờ em ngoảnh lại thương tôi
Bao mưa nắng tôi vẫn bên bờ ấy
Đợi ai đây mà đứng mãi bên đời
Nặng lòng sao em những lần yêu cũ
Từng cuộc tình bấy nhiêu ánh sao rơi
Buồn đến thế, buồn bao giờ mới đủ
Để vàng phai nắng úa mãi một thời
Chờ em về hồn nhiên như cây cỏ
Chung nỗi buồn chắc cũng bớt đơn côi
Nghiêng tóc ngắn em che bên trời gió
Mù khơi nào chẳng lạnh mãi trong tôi
Thế Nhân