nợ núi sông
Từ dạo giang sơn nhuộm máu hồng
Ta về treo bút, ẩn bên sông
Mở trang sử cũ, mài gươm báu
Mối hận non sông giữ vững lòng
Đã bỏ ra đi chỉ trở về
Khi nào dập được nỗi sầu quê
Vó câu hối thúc đời sông núi
Canh-cánh bên lòng dạ tái-tê
Ta biết mùa xuân đã trôi qua
Hạ về héo hắt giữa sân nhà
Thu vàng màu lá, buồn tan-tác
Đông gió dập dìu, úa xác hoa
Ta biết ngày qua, rồi lại ngày
Lòng ta nhuốm hận với chua cay
Mài thanh gươm báu, lòng rưng-rức
Nhìn áo chiến bào, dạ đắng cay
Ta đã đi biền biệt xóm làng
Bao mùa lá đổ thấm sương tan
Lời nguyền vẫn giừ trong tâm-khảm
Hồn núi sông xưa vẫn tiềm-tàng
Ta biết chiều nay nắng đã tàn
Sườn đồi mây tím phủ màu loang
Dòng sông sâu thẳm buồn ai oán
Như nỗi lòng ta với giang-san
Uống vội năm ba chén rượu đào
Tiễn mình ra trận với binh đao
Đường đi biên-ải nhiều sương gió
Cũng chẳng sờn lòng, dạ nốn nao
Ta bước chân đi ngoảnh lại nhìn
Bờ sông nương náo đã bao năm
Những đêm trăng sáng ngồi suy ngẫm
Thế tổ ngàn năm luống sự tình
Tiếng trống bên trời đã thúc nhanh
Giục-giã lòng ta với chí thành
Trí-lực bao ngày rèn luyện khí
Can-trường giữ vững bước chân đi
Tuần báo Úc châu, 1989