chiều tháng bảy
Một chiều
có nắng hanh vàng vọt
có mây buồn lửng lơ phố nhỏ
sầu giăng
chậm buồn em bước nhẹ
mắt một trời nhung nhớ, hỏi vì sao?
còn nhớ không anh? nhớ nắng Saigon
chiều lang thang đại lộ lá me bay
dấu chân ta lặng lẽ từng bước đợi
cho lá sầu lá rụng quá thờ ơ
Tháng bảy
em về bên xứ lạ
nhớ hay quên? bỗng thấy chơi vơi
mộng tình
em đau trái tim xanh
nắng nơi đây không đủ ấm cõi lòng
nắng Cali không như nắng Saigon
em đau nhói trên muôn vàn ngọn lửa
như tháng ngày lần lượt đến rồi đi
như em (suốt đời) đi tìm giấc mơ đã mất
Chiều xuống
nắng buồn trời hiu quạnh
chiều xưa nhạt nắng tình ta nhạt màu
em về
nghe vở một lời thương
hoang mang một nỗi sầu đau giữa đời...