biển và đất
Biển chẳng lúc nào nguôi
Luôn cồn cào dậy sóng
Đất lặng lẽ cúi đầu
Thức thâu đêm trông ngóng
Những lúc biển dịu êm
Sóng vỗ bờ nhè nhẹ
Đất và biển tự tình
Gió ngưng thổi lắng nghe
Những ngày lên sóng lớn
Vỗ mạnh sợ bờ đau
Biển và Đất giận nhau
Sóng bạc đầu thức mãi
Sóng vỗ bờ đẩy xa
Xa rồi sinh sóng lớn
Bờ đẩy sóng đi rồi
Mới thấy mình thiếu thốn.