ru em
ngủ đi em giấc ngủ dài miên viễn
Để từ đây rũ sạch những lụy trần
anh hát ru em bằng thơ tình oan nghiệt
hạnh phúc chúng mình ở bên kia sẽ mãi trăm năm
Vào cửa tử em dường như nuối tiếc
Đôi mắt buồn vẫn ngơ ngác mở to
Giọt lệ đắng vẫn long lanh khoé mắt
Chờ anh về từ một phía lạ xa
Anh chẳng kịp hôn em một lần cuối
Để gởi em mang đi con vi khuẩn ái tình
Trách số phần đứa đầu non cuối nẻo
Nên hai đầu nỗi nhớ lắm lênh đênh
Ngủ đi em, giấc ngủ ngoan bình thản
Nợ đời này cứ giao lại cho anh
nợ đời sau anh bắt em phải trả
cho tình mình không còn lạc, quẩn quanh
Ngủ đi em , anh đọc bài thơ cũ
Kiếp phù du nắm giữ được gì đâu ?
mảnh tình nhỏ vắt vai rồi cũng tuột
anh lượm đem về để gặm nhấm thương đau