cuồng
Cuồng ta nhốt gió trong lòng
Chờ xem cây lặng nơi giông bão mình
Đùa ta vứt một chữ tình
Ngang nhành hư huyễn thình lình gãy đôi
Cười ta như thể ngộ rồi
Nhanh nhanh ra cửa luân hồi vào không
Một hôm nổi trận Bát Phong (*)
Cuốn ta về lại cõi mông mênh này.
24/03/06