dùng dằng
Dùng dằng (tặng Tí)
Dùng dằng
em ngoảnh mặt đi
đệm câu nói lẫy
"người gì khờ ghê"
con gái nói ghét là mê
vậy mà không hiểu
bỏ về mặc em
Dùng dằng
sao chẳng nói thêm
cứ im thin thít
theo chân em hoài
tỏ tình như thể trả bài
người ta mới dụ
đã khai sạch rồi
Dùng dằng
hai chữ cô, tui
sao không mở lối ngọt ngào:
anh, em
Dùng dằng
mắt khẽ trao duyên
nụ cười đánh rớt
để đêm thẫn thờ
buông tay viết vội vần thơ
nửa đêm trăn trở mộng mơ tình đầu
Cội Thông Già
Dùng dằng
dùng dằng gọi chú lẫy thôi
ai đời lớn vậy
mà khờ quá đi
dùng dằng chân ở chân đi
chờ hoài một tiếng
tình si ngọt ngào
dùng dằng sao hổng chịu trao
qua cầu ngoái lại
nghe nao nao lòng
Dùng dằng
ai đỏ má hồng
khi ai đó ngỏ tiếng lòng với ai
Dùng dằng
tay vuốt
tóc mai
tay vân vê áo
chờ ai đón về
dùng dằng
chợt tỉnh cơn mê
chuyện xưa
thoáng cái
đã mười con trăng
tay mân mê mãi chiếc khăn
thêu tên chú cháu
trăm năm xum vầy
vật còn đó, người ở đây
mà tim xa cách
tình nàỵ...đành quên
Cội Thông Già
Dùng Dằng (tặng Cội Thông Già)
Dùng dằng dủng dẳng dùng dăng
Gặp em ngáng cửa chận đằng dưới chân
Xuân thì bít ngõ hoàng hôn
Nhích chân em sợ nỗi buồn bủa vây
Đành thôi trở mặt cù nhây
Bậm gan xem thử em xoay thế nào
Chứ đời nát bấy từ lâu
Có mang bán chẳng ma nào thèm mua
Quan Dương
Dùng dằng
Dùng dằng chú bảo chẳng mua
Đêm về chú nhớ làm thơ thất tình
cái con bé ấy thiệt tình
Miệng môi cong cớn khiến mình phát điên
Dùng dằng nó nói huyên thuyên
miệng bảo dữ tợn mà duyên quá chừng
để chú sáng tối khật khừng
theo đuôi như thể kẻ khùng, dở hơi
Gặp chi để phải lất lây
gặp chi để phải đắng cay tiễn người
dùng dằng giờ biếng môi cười
hai đầu nỗi nhớ nó, người cô liêu
Cội Thông Già