chờ đợi
buổi chiều rơi xuống cùng một cánh hồng
như thủy tinh
vỡ nát
những chiếc xe qua cuốn theo khói bụi thị thành
cuốn theo từng mảnh vỡ của hồn anh
chiều cuối tuần bồng bềnh trôi mang theo một món qùa chưa mở
góc phố ấy chỉ mình anh đứng đó
hoa không còn trên tay
chút bơ vơ tiễn biệt một ngày
gượng gạo cười với niềm vui
vừa mất
bên cột đèn nghiêng nghiêng
anh trở thành bức tranh tĩnh vật
lạ lùng nhìn màu nắng quái chiều hôm
và chờ mãi một người
không đến
nụ hồng lại vỡ
món qùa vẫn chưa mở
cô đơn đâu phải là lời nguyền
mà suốt một thời quanh quẩn bên anh