thơ chùm của thangtram (2)
13
Đóng một cây đinh vào đầu
Ta hành thiền trong nỗi đau
Chao liệng trầm luân với gió
Ta theo thiền vào vực sâu
Chuồn chuồn trâu màu đỏ rực
Chuồn chuồn kim ngả xanh lơ
Thiền - thành một lời nhạo báng
Dắt tay quỷ thần đi qua
Bao giờ ta hết là ta
Lại hành thiền trong chỗ vắng
Viền môi ai cười ra hoa
Ta lại là ta - chìm xuống...
14
Leo lẻo trăng dòm qua lá xanh
Nhìn hoa lốm đốm lả lơi cành
Lơ thơ tơ nhện buông mơ vụn
Xao xác gà khuya gáy tiếng đanh
...15
Lập bập môi tê gọi hoài
bãi sông chiều, đò đâu mất
đáp lời, mấy con cá bạc
quẫy mình làm ướt không gian
nỗi buồn dọc, nỗi đau ngang
khi không về làm mưa, đổ
cái bến chơ vơ không mái
giơ đầu gánh nỗi oan khiên
đò ơi, đò dọc, đò ngang
đã trôi? đã chìm? đã khuất?
cô lái đò trăm năm trước
hồn xanh cỏ ở phương mô?
...16
Đã đành chớp mắt là...xong
bên đường, một nấm cỏ xanh, xanh rì
trái tim còn ngỡ lâm ly
đã yên nghỉ với nỗi chi...lặng tờ !
...17
Sẽ đi rồi về
những câu vô vọng
tin nhắn vào trời
bầy sao làm chứng
ta - chỉ ta thôi
ngồi riêng ca cẩm
mốt mai qua đời
có ai lẩn thẩn
ngó vào chơi vơi
thấy ta lận đận
bay ngang bầu trời
một nhịp tim hẫng?
kèm chút ngậm ngùi?
sẽ buồn hay vui?
ta ơi - ta ơi !
nhòa trong vũ trụ
nẻo nào thơ lui?
...18
Ta chán nhân gian về ở ẩn
Chán người, thơ biết trốn vào đâu?
Người lôi từng chữ ra tra tấn
Nhét vào cho trọn một đôi câu !
Ta chán tình duyên, ân ái tắt
Thơ buồn nhân ngãi, dứt sao đây?
Giữa khuya rộn rã âm vần mãi
Mấy rẻo thơ rầu dây lại dây !