chiều vẫn đắm mình
... trong câu kết
mỗi khi đến câu kết một bài thơ
là tôi nghe hồn mình vỡ tan thêm một chút
những con chữ cũng như vừa kiệt sức
nằm thở dốc dưới ngón tay …
chiều vẫn đắm mình trong câu kết
thế là trôi một nếp ngày...
thế là thêm một lần xuôi tay
và câu kết vẫn còn đang lơ lửng
bay theo niềm đam mê đi mãi
có khi nào tìm được chốn bình yên ?
ở tận cùng nỗi riêng
tôi vẫn không tìm được cho mình
[câu kết]
những điệu ngữ vẫn đeo đẵng
[sáng trưa chiều tối]
đành mỉm cười ...
này,
mảnh cuối của lòng đây !
k.