cả mơn Tác giả: Khê
Cả mơn những nụ hoa đời. Không chờ đợi. Để bất ngờ niềm vui ... Cả mơn một sáng bình minh. Và đêm tóc rối cỏ tình vẫn xanh. Cả mơn bồi đắp hiền lành. Ruộng lòng ta trổ lúa thành hạt thơm. Cả mơn vai áo chưa sờn...
|
cảm nắng Tác giả: Khê
Nắng về qua phố lẳng lơ. Ta ngang chi ... Để bất ngờ đau tim. Cả đầu, mình mẩy dịu rêm. Cái chân bủn rủn nỗi niềm. Xưa xa. Nhẽ ta “cảm nắng” rồi à ? Nóng ran tự buổi chiều vàng chợt hanh. (một ngày con...
|
cánh vạc lẻ loi Tác giả: Khê
Thôi người về với phố biển tương tư. Tôi trở lại bên góc đời chật vật. Đâu biết có niềm đau, đau quá thật. Buốt vào lòng là tiếng nấc vô âm. Tay vụng về níu kéo một vầng trăng. Trăng xa lắc, người càng xa lăng lắc...
|
chạm Tác giả: Khê
Ai hát: "bầy sẻ cũ cũng qua đời lặng lẽ..". [nghe buồn sao]. Tôi qua đời. Cũng lặng lẽ như thơ tôi ! Tôi qua đời. Một buổi sáng tinh khôi ... ... khi giọt sương mai khẽ chạm vào ký ức. Bàn chân chạm vào miền xa...
|
chập chùng sương khói Tác giả: Khê
Khi chẳng thể giấu nỗi buồn vào đêm. Thì hãy giấu vào mùa thu đỏng đảnh. Có lá hồn nhiên mắt ngời sóng sánh. Trôi vào không bàng bạc cõi mây mù. Đừng cong môi mà hành nhau giấc ngủ. Từ cơn mơ thơm giọt nắng mơ màng...
|
chiều lên núi Tác giả: Khê
Hãy trèo lên đỉnh núi. Để hiểu núi cô đơn (*). . . Ừ, ta trèo lên chóp núi. Nghe núi thở nhọc nhằn. Buồn chia đôi với núi. Đôi mình một miền đau. Hai ta một hồn sầu. Chiều lên núi. Ngồi đợi nắng chia nhau...
|
chiều vẫn đắm mình Tác giả: Khê
... trong câu kết. Mỗi khi đến câu kết một bài thơ. Là tôi nghe hồn mình vỡ tan thêm một chút. Những con chữ cũng như vừa kiệt sức. Nằm thở dốc dưới ngón tay …. Chiều vẫn đắm mình trong câu kết. Thế là trôi...
|
em có đến Tác giả: Khê
Khum tay che gió từ hiu quạnh. Ung lửa sưởi ngày mốc như vôi. Mù sương lên sóng mây bàng bạc. Đã thôi lần tóc buột chia đôi. Mùa đông khép cửa nơi cuối phố. Mang hắt hiu ngày theo mây qua. Tôi đi giữa hai bờ sương...
|
kinh chiều Tác giả: Khê
Lời kinh cầu ngủ yên. Trên vành môi im bặt. Ánh sáng nào vụt tắt. Phủ dụ ngày vào đêm. Không còn nữa bước chân quen. Người đã dắt dìu nhau về xa ngái. Thảng thốt dòng thơ, sao vẫn còn mê mải ? Tự khúc này cũ kỹ tựa...
|
một hôm Tác giả: Khê
Một hôm... Bàn tay không còn giữ được thơ. Để âm/vần tuột chảy. Bút tuôn dòng ngu ngơ. Trắc/bằng không thiết nữa. Một hôm thơ bỏ lời đi hoang. Về nơi chốn có tâm cảm rối mù hỗn độn. Còn từ ngữ thì bó tay ngớ ngẩn...
|