gã lái đò
Đò còn ngái ngủ bờ lau lách
trăng võ vàng treo góc cuối trời
sóng gợn lăn tăn mùi gió lạ
chắc hồn gã lái bạt trùng khơi !
chèo gác bâng quơ, đầu gối mạn
quên trời quên đất hẹn chiêm bao
đò trôi lơ đãng vào vô tận
đâu bờ ? đâu bến ? hỏi trăng sao...
rượu lưng lưng bụng đã la đà
ghếch chân cởi bỏ hết ta bà
gã lái trải hồn phơi gió mát
lim dim mây nước quyện về xa...
chẳng biết Mỵ Nương gác vắng nào
bẻ sáo quăng tình đáy nước sâu
chàng Trương thuở ấy thay hồn phách
cười mỉm băng qua thế kỷ sầu