bài thơ viết lúc nửa đêm
Khi tôi trở về nhà và chấp nhận sự thật là không thể ra đi
Đứa cháu gái đón ở cổng phi trường
Với nụ cười không vui không buồn
Tôi hiểu….
Tuổi trẻ bây giờ vô cảm
Và tránh nhìn xa hơn quá con đường
Tôi trở về có lẽ chỉ mình em vui
Có lẽ em bình an
Nhẹ nhàng hơn trong ý nghĩ
Có lẽ em sợ hãi
Vì lý do nào tôi bỏ ra đi
Hôm tôi gọi điện em cười rất tươi
Ba bốn hôm nay tôi hiếm có một đêm nào ngủ yên
Những vết chích trên người chưa lành hẳn
Cánh tay trái vẫn còn đau nhức
Tối nằm nghiêng lại dễ nhớ tới em
Mộng mị cũng chưa êm
Giấc mơ có khoảng cách hơn gang tay
Nhiều khi tôi giật mình lúc hai, ba giờ sáng
Cặm cụi ngồi viết
Vài câu thơ chợt đến trong đêm
Mắt tôi cay vì ánh đèn
Màn ảnh laptop sáng trưng
Trong đêm vội vàng record … delete
Những câu thơ vì em tôi viết
Những câu thơ tôi viết về em
Tôi thèm một giấc ngủ quên
Ngại thấy mình yêu như trẻ nhỏ
Em cười bằng gió
Cuộc sống em là mây bay
Hai năm trước em qua đây
Mùa hè dường như chưa bao giờ tắt
Những buổi chiều đánh mất
Trong rất nhiều bài thơ
Tôi yêu em cũng không ngờ
Đám mây nhỏ một đôi lần dừng lại
Nhiều làn gió đưa mây bay mãi
Đôi lần suýt mất tận trời xa
Mối tình như hoa
Hương nhẹ như chưa từng bắt gặp
Tôi không có làm sao tôi đánh mất
Tôi không cầm nên vẫn nhẹ trong tay
Em vô tình…
Không biết…
Không hay…
Trong ngăn tủ chứa trăm điều bí mật
Ngày hôm nay là sự thật
Tôi trở về và không thể ra đi
Có em hay không có em đâu định nghĩa được gì
Chỗ tôi đứng khác chi lá sen trên mặt hồ im lặng
Xung quanh là khoảng trống
Chút chao nghiêng là mất hút chìm trôi
Tôi trở về không mong chờ đợi
Giữa bốn căn phòng vẫn một mình tôi
Mùa xuân sân nhà hoa nở
Những bông hoa đỏ và lá xanh cây dâu lớn đã đâm chồi
Sau lớp học, bạn mới của tôi…
Đã mỗi người mỗi ngả
Họ ra đi , tôi trở lại
Biệt ly bằng ánh mắt, nụ cười
Tôi trở về
Mùa xuân khắp nơi
Mùa thi cũng bắt đầu vào chung cuộc
Sẽ không có lời hẹn ước
Không cả giấc mơ gần hơn gang tay
Tôi vẫn thức giấc và bài thơ nửa đêm có lẽ không bao giờ viết hết!