bài thơ lùa dê qua đồi sương
LÙA DÊ QUA ĐỒI SƯƠNG
Bẻ nhánh chiều làm gậy
Lùa dê qua đồi xa
Nón mê hoa cỏ dậy
Chạnh hưng phế sơn hà
Lá mùa dê gặm nhé
Suối vắng soi bóng ta
Nỗi buồn chừ ngắn lại
Râu tóc mỗi dài ra
Ta nhại lời Tô Võ*
Khóe mắt cơ hồ nhòa
Rượu cạn, bầu không gõ
Lanh canh nỗi nhớ nhà
Tới lui đời chật hẹp
Rồi lùa mình về đâu
Vệt đau mùa khem khép
Mỗi chòm mây trắng phau
***
Ngoảnh áo tời bạc phếch
Ngó giày rách đành thương
Giữa phố ngồi phổ khúc
Lùa dê qua đồi sương ...
ĐCĐ