bài thơ dường như là khúc cuối
DƯỜNG NHƯ LÀ KHÚC CUỐI
Nào phải mùa đâu, cơn gió muộn qua rồi
Chút đắn đo bởi ấm nồng nán lại
Hẳn không tin soi gương, biết đâu, em lại thấy
Lọn tóc buồn còn đọng dấu tay tôi
Ngỡ quen dần luyến nhớ cũng phai phôi
Bếp lửa cũ nhúm tàn tro nguôi ngoải
Ngày lắng vậy nên tình cần hấp hối
Và âm thầm suối lá đổ ngoài hiên
Màu tường vi vẫn cháy rực bên thềm
Em sẽ lại trái tim yêu khép cửa
Tội nghiệp tôi thêm lần không chỗ trú
Gót mỏi nhừ bó gối nhớ bàn chân
Để hôm ngồi em chải tóc phân vân
Chiếc lược mới vướng dấu tay ngày cũ
Đường ngôi lệch vẫn nguyên lời tự thú
Có một thời em mềm yếu khác gì tôi.
ĐCĐ