bài thơ đêm chợt thức
ĐÊM CHỢT THỨC
Cách chi tẩn liệm được nỗi buồn
Chít mảnh khăn tang lên ký ức
Để chợt đêm thôi choàng thức giấc
Nhìn vách mơ hồ gần lắm một âu lo
Hoài niệm khô giòn như sợi tóc thô
Châm lửa đốt từng cánh đồng ngún khói
Hay chính nhánh lục bình nông nổi
Đưa ta qua mấy khúc luân hồi
Vẫn thèm trút sạch khối buồn ơi
Câu thơ mãi rầu rầu lời kinh kệ
Tự an ủi tháng ngày thường vẫn thế
Chiếc lá đâu đâu cũng về mặt đất gởi trăm năm
Cửa sổ riêng tư hòng nhốt lấy khuông trăng
Vầng đẹp ấy mai sau thành kỷ niệm
Như những đêm mất điện
Thèm được nghe dù
chỉ giọng ho khàn.
ĐCĐ