bài thơ cổ điển i
CỔ ĐIỂN I
Khô cong cùng một một xác ve rơi
Ta sụp xuống chân người
Để sùng bái mỗi dấu tích linh thiêng hằng lưu lại
Năm qua năm, tháng ròng qua tháng
Những giọt nước-mắt-mưa cứ thế rơi tầm tã
Và cỏ non xanh rờn bật chồi từ nỗi mặn đắng của ta
Gọi tên nhau trên hương đất ẩm dịu dàng
Ngát lên từ khuông ngực người
Và, ta rơi xuống
Cùng mưa
Hồi hộp đến lặng người khi hình dung ra sự không màu sắc trong từng ý nghĩ của ba chiều không gian
Bởi việc có được đóa hoa vô sắc cho riêng mình
Bởi thiêu cháy nó trong ngọn lửa nồng hoang vu sa mạc
Phải chăng người ra đi để linh hồn ta tồn tại đời đời?
Quay vể với chính mình, lòng kiên nhẫn vỡ vụn
Cố xua các ý nghĩ ra khỏi nỗi ám ảnh triền miên
Bằng cách bước đi trên nắm tro im lặng
Trên mỗi vệt hằn đau rát
Trong giấc mơ.
ĐCĐ