bài thơ cho cánh chuồn
BÀI THƠ CHO CÁNH CHUỒN
Về lại chốn ngờ chân mình làm khách
Chuồn chuồn ơi trăm cánh chuồn chuồn
Hồi hộp quá trong tôi thẳng trẻ nít
Ngước mắt tìm tuổi thơ ấu bay quanh
Chuồn ớt tham ăn cay đuôi đỏ ké
Chuồn chuồn kim áo rách vá chưa xong
Con chuồn ngô cắn rốn trưa cười ré
Chuồn chuồn trâu nhơi cỏ mật ven sông
Kỷ niệm vẫy xập xòe nghìn cánh mỏng
Rón rén tay nhón khẽ nỗi tương tư
Trò chơi cũ bọn trẻ con cùng xóm
Cánh chuồn xưa xanh mượt đến bây giờ
Gió ký ức đồi cỏ tròn lông lốc
Đâu chiếc diều, đâu giọng dế giòn tan
Thằng-bé-trong-tôi chợt vỡ thành tiếng khóc
Trốn nơi nào năm tháng ấy yêu thương?
Để chiều nay bên đồi chân lữ khách
Chỉ còn tôi tiếc ngẩn cánh chuồn chuồn
Thương tuổi mình cầm ngu ngơ đứng hát:
'Chuồn chuồn có cánh thì bay
Có hai thằng nhỏ thò tay bắt mày …'
ĐCĐ