đêm thơ giữa rừng đăkrấp
ĐÊM THƠ GIỮA RỪNG ĐẮKRẤP
Đốt lên đống lửa thay sân khấu
Phông màn – quơ bậy nhánh cây che
Xề xòa dép lót trên nền đất
Thơ giữa rừng chẳng kén người nghe
Ai chải chuốt chỉnh chu Đường luật
Ta đọc thơ râu tóc bời bời
Bạn mình hắng giọng ngâm Sa mạc
Suối sau lưng gõ nhạc tiếp hơi
Thương lục bát thảo thơm tính mẹ
Búng cơm chiều dịu vợi ca dao
Tứ tuyệt lội rừng mưa ướt áo
Đồng đội về lá thấp đồi cao
Nghe thơ mắt cứ nhìn quanh quất
Mươi năm ròng chia lửa – còn ai
Hình như đâu đó khuya đang nhắc
Nhớ tay mình cộm một vệt chai
Vần điệu ngấm nụ cười nước mắt
Trong ba lô mây trắng ngang trời
Những ý tứ ươm xanh mặt đất
Mỗi câu từ lấp lánh mồ hôi
Hiện tại tương lai choàng quá khứ
Thơ như người vai ấm kề vai
Thơ tình thế cần chi thêm lửa
Tiếng vỗ tay thật quá bạn bè ơi!
***
Đêm thi ca nhẹ len giấc ngủ
Sáng ngày gieo gặt đất trời ta
Tứ thơ chưa viết nằm trăn trở
Bao ngôn từ đòi thêm chuyến đi xa …
ĐCĐ