tuổi dần phai...
Khi tôi viết vần thơ thời áo trắng
Thấy sân trường có dáng đứng thân quen
Chợt tôi thấy mắt mi cay vị ướt
Vị mặn nào cứ thắm vào tim
Anh đang đứng trong khoảng trời đầy nắng
Đôi mắt nhìn như mang cả ưu tư
Vầng trán nghiêng, đẫm ướt giọt mồ hôi
Đáy mắt buồn tôi biết anh chờ mong
Khoảng thời gian tuổi hồng đang phai mất
Nhợt nhạt màu của cánh bằng lăng xưa
Thời gian qua, tôi và anh quá mơ mộng
Một thời vàng trong hạnh phúc ảo mờ
Rồi bây giờ ta phài đếm phút chia tay
Có hay không anh mang niềm đau khổ
Tôi vẫn cười mà lệ đổ trong tim
Ta xa nhau, có lẽ là duyên số
Cố dặn lòng cố phải quên đi....