những cánh cửa mở ra tháng mười hai
Bóng râm của giấc mơ tàn tạ đi vào âm thanh ban mai
những người trong tiểu thuyết tóc dính đầy bụi bặm
với một lời chỉ dẫn, họ bay suốt mùi hương của thời gian
đến bên tôi và nằm xuống hót lên tiếng chim lạ
Mùa Đông thả nỗi tuyệt vọng vào một đám mây trẻ con
để được khóc và được cười, hàng cây quay mặt vào kí ức
vượt qua bóng đêm ấu trĩ cuối cùng
những gương mặt hồng lên từng mạch máu
Thức dậy từng ngón tay rờ rẫm vết son phai màu
cơn mưa bị lãng quên ở trong gương bật khóc
tôi thấy em chìm đi trong niệm khúc của khổ đau và trống rỗng
mùi thuốc kháng sinh ăn lấn từng tỉnh táo của ý nghĩ
Những cánh cửa trên cỏ mở ra tháng Mười Hai không toan tính
đóa cúc dại được biên tập cách nở với màu sắc cẩn thận
tôi nói với tôi, những giấc mơ ra đi là để quay về
khai sinh trong chúng ta những niềm ảo tưởng mới.
Nguyễn Nhựt Hùng_01.12.2013