người đến từ tiền kiếp
Đúng em ngồi đó phải không em
Tôi muốn tim tôi không yếu mềm
Cuộc đời lạ lắm làm sao hiểu
Em đã đầu thai từ cõi âm?
Giọng nói mơ hồ êm rất êm
Chiếc áo nhung đen lả dáng mềm
Bàn tay trắng muốt từng ve vuốt
Vòm tóc lam trời mây ngủ yên
Tôi chết lịm dần tia mắt đêm
Thời khắc hình như lịm đắm chìm
Sao trời dung ruổi anh còn gặp
Một thoáng mắt buồn trong đáy tim
Không cần nghị lực không cần mơ
Em cười em nói như thuở giờ
Mà sao xa cách, bao xa cách
Hàm răng ngà ngọc trắng ngây thơ
Tím cả chiều đông tím rượu nồng
Nàng nhìn đau nhói giả như không
Tôi choàng tỉnh giấc quỳnh ngây ngất
Nàng biết đời tôi trải cơn giông?
Tôi nhủ nên ôm giấc mộng lòng
Đừng mơ đừng ước đừng nhớ mong
Ngàn xưa tri kỷ hầu sương khói
Tình ái đẹp từ không sắc không.
Thái Thụy Vy